Thế gian có đủ loại người
Có trăm ngàn chuyện nực cười mà đau
Giỗ cha thì tị nạnh nhau
Ra ngoài nhậu nhẹt dành nhau trả tiền
Đói cơm thì nhớ mẹ hiền
Đến khi giàu có nhiều tiền lại quên
Ra ngoài vâng dạ cấp trên
Về nhà mặt cứ kên kên lầm lì
Gặp cướp tay vái chân quỳ
Về nhà cha nói tức thì cãi ngang
Ra ngoài nịnh kẻ giàu sang
Về nhà khinh bỉ xóm làng bà con
Gặp bạn hải sản bia lon
Về nhà tính toán vợ con từng hào
Đến chùa từ thiện ào ào
Gửi tiền thăm mẹ tính vào tính ra
Ra đường gặp gái hát ca
Về nhà thấy vợ hét la ầm ầm
Của mình quý giá hơn sâm
Của người rẻ mạt ngang tầm rác rơm
Muốn đời ăn ngọt mặc thơm
Lại luôn dành lấy phần hơn về mình
Sống không nghĩ đến chữ tình
Chỉ biết hãm lợi riêng mình mà thôi
Làm người đừng thế ai ơi !
Giàu sang nghèo khổ cũng rời trần gian
Tiền của chết chẳng ai mang
Tâm Đức để lại vẻ vang bao